Đêm vẫn sánh như màu sầu mắt mẹ
Vùng lân tinh chấp chới ánh điêu tàn
Ngàn tiếng súng nổ ròn như cổ xúy
Là tị hiềm thắp đỏ mái quê hương
Mầm dân tộc bốn nghìn năm tuổi lớn
Vươn lên cao và kết trái kiêu hùng
Rồi bỗng hôm nay rã rời rụng xuống
Tích tụ thành uất hận nghẽn dòng sông
Mẹ trở mình nghe não nề thân xác
Mắt nhọc nhằn dõi đọc những thư con
Những trang thư của đàn con thất lạc
Trăm con tim nửa biển nửa chia nguồn
Con từ buổi chen chân vào chiến cuộc
Đã nhận ra toàn là những anh em
Những đứa con mẹ đã từng dẫn giắc
Mà hôm nay thù hận cách hai miền
Con là một trong đàn con trăm đứa
Muốn trở về thăm lại buổi thôi nôi
Để uống ngọt lời ca dao muôn thuở
Mẹ đã ru vang vọng một cung đời
Nguyễn Văn Liêu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét